Năm 42 tuổi, hai vợ chồng tôi quyết định rời Thanh Hóa vào Sài Gòn lập nghiệp, tính đến thời điểm này đã được 10 năm trong đó 3 năm làm ở Không Gian Đẹp với vị trí thợ phụ.
Công việc thợ phụ cũng khá vất vả và nặng nhọc nhưng đối với tôi công việc nào cũng cần có sự cố gắng và cũng có những khó khăn riêng của nó. Tổ của tôi có khoảng 20 người trong đó có 3 nữ bao gồm cả tôi, tất cả mọi người ở đây đều đến từ các tỉnh thành khác nhau, đi làm ăn xa nên anh chị em rất thương yêu và giúp đỡ nhau.
Tôi khá may mắn vì còn có 2 chị gần bằng tuổi nên chúng tôi cũng thường xuyên tâm sự, chia sẻ cuộc sống với nhau, cũng như hỗ trợ công việc qua lại. Công việc thợ phụ nhiều lúc cũng nhẹ nhưng cũng có lúc công việc khá nặng ví như khi tời một bao xi măng hay một giỏ gạch cho các anh thợ xây, một mình tôi khó mà rinh nổi thì cả 3 chị em cùng nhau làm. Nặng thì có nặng nhưng chúng tôi đều cảm thấy vui vẻ vì luôn có đồng nghiệp hỗ trợ mình.
Niềm tự hào duy nhất của tôi là cô con gái đang học đại học ở Vinh, mặc dù cả gia đình mỗi năm chỉ gặp nhau vào dịp tết nhưng chúng tôi cũng thường gọi điện nói chuyện với nhau, tôi tự hào và biết ơn công việc này vì nhờ nó cuộc sống của cả nhà cũng ổn định hơn và con gái tôi có thể hoàn thành việc học của mình.